Ra Hòn Sơn (Kiên Giang) khám phá bí ẩn Ma Thiên Lãnh
Bí ẩn từ tên đảo
Tên gọi chính của đảo là Lại Sơn, một trong 4 xã đảo thuộc huyện Kiên Hải, tỉnh Kiên Giang. Tuy nhiên, người dân vẫn thường hay gọi đảo giản dị là Hòn Rái, Hòn Sơn hay Hòn Sơn Rái.
Ngay từ cái tên của đảo đã có nhiều truyền thuyết. Có người nói, Hòn Rái có tên do trên đảo xưa có nhiều cây dầu rái, loại cây cho nhựa để xảm thuyền và quét lên vỏ thuyền chống nước biển ăn mòn. Nhưng không ai biết loài cây ấy bây giờ ở đâu.
Cũng có người cho rằng có tên như vậy là do đảo trước kia có nhiều rái cá sinh sống. Còn các cụ già thì kể vào khoảng năm 1777, lúc chạy trốn quân Tây Sơn, Nguyễn Ánh đến Hòn Sơn lánh nạn.
Lúc ấy, có một con rái cá khổng lồ đã bắt rất nhiều tôm cá dâng cho ông. Tại mặt nam bãi Nhà với độ cao 300 mét, còn tảng đá có bài thơ tương truyền của Nguyễn Ánh để lại càng làm cho câu chuyện thuyết phục hơn.
Không ai biết đích xác chuyện nào là thật, chuyện nào là hư cấu nhưng người dân và khách phương xa đến đây vẫn tiếp thu tất cả, ghi nhớ tất cả để kể lại cho nhau, để tò mò và bị cuốn hút nhiều hơn.
Ngoài việc tham quan tận mắt và đắm chìm trong nước biển, nơi những cảnh đẹp nên thơ trên 4 bãi của xã đảo: bãi Giếng, bãi Bấc, bãi Bàng, bãi Nhà và bãi Thiên Tuế. Chúng ta còn có thể hiểu hơn về con người và cuộc sống dân đảo khi đến các di tích văn hóa lịch sử như Đền thờ Nam Hải Đại tướng quân, Đình thần Lại Sơn, Miễu Bà Cố Chủ, Thánh Thất Cao Đài, chùa Hải Sơn...
Kỳ bí Ma Thiên Lãnh
Đặc biệt, điều khiến nhiều người muốn đến đảo Hòn Sơn để khám phá chính là chinh phục Ma Thiên Lãnh. Trên đảo có 7 đỉnh núi, nhưng Ma Thiên Lãnh nổi tiếng hơn cả. Không chỉ cao nhất đảo với độ cao 450m so với mặt nước biển, nó còn khoác trên mình chiếc áo đầy màu sắc liêu trai, kì bí qua nhiều câu chuyện được truyền tụng từ rất lâu mà chỉ khi nghe kể trên đường đi mới cảm nhận hết cái hay, cái thú vị.
Từ trung tâm Bãi Nhà, mang theo nước và một ít đồ ăn nhẹ, hành trang gọn gàng là có thể bắt đầu chuyến đi. Đường lên Ma Thiên Lãnh khá dễ vì xã đảo đã làm hàng ngàn bậc cấp thay cho đường mòn ngày xưa, để phục vụ cho bà con làm rẫy ngang núi. Tuy nhiên, dốc nối dốc khiến không ít người phải hụt hơi nếu không quen vận động.
Đi khoảng hơn 2km đường, hai bên là rẫy của dân đảo với đủ loại cây ăn trái, nhiều nhất là xoài, chúng ta sẽ ngang qua chùa Phổ Tịnh. Giữa núi rừng, vị sư trụ trì mà người dân hay gọi là sư Bác năm nay đã gần 90 tuổi rất vui vẻ, còn khỏe mạnh và luôn cầu an phía sau cho người lên núi.
Đến đây thì chỉ còn đường mòn men lên núi, không bậc tam cấp, không đường xi măng. Những tiếng động vật kêu xung quanh làm người yếu bóng vía sởn da gà, nhất là khi đi chỉ 1 – 2 người.
Cái u u tịch tịch do cây rừng che hết ánh nắng và hai bên là cây cối um tùm cũng làm cảm giác bất an tăng lên. Tuy nhiên, nếu đi vào ngày nắng thì thật may mắn, bạn sẽ không lo nhiều muỗi mòng rắn rết, chỉ phải dè chừng một số đoạn lá khô trơn trượt dễ ngã.
Cứ thẳng đường khoảng hơn 2km nữa sẽ tới một cái hang đá. Theo dân đảo, thỉnh thoảng có những tu sĩ theo thuyết khổ hạnh và những người buồn tình sầu đời lên đây tu thiền. Họ thường ẩn cư trong hang, nơi có cái tên đậm màu sắc kiếm hiệp “Mai Dương Kiếm Pháp”. Cuộc đời, tính tình và cách hành xử của những người này được người dân truyền miệng với những câu chuyện hư hư thực thực.
Trong hang hiện nay còn có một số vật dụng sinh hoạt: giường, bàn, ghế, giá sách… làm hoàn toàn bằng cây rừng. Người bản địa đi cùng tôi nói có lẽ lại thêm một kẻ tìm quên ở nơi này.
Để lên đỉnh, chúng ta phải vào hang, leo tiếp lên trên. Vật dụng cần thiết nhất khi qua hang là đèn pin vì hang rất tối, gập ghềnh toàn đá và đá.
Mọi mệt mỏi sẽ tan biến ngay khi tới đỉnh, nơi bạn có thể nhìn thấy cả núi, cả trời và biển xanh thăm thẳm. Nếu may mắn, bạn còn được chứng kiến cảnh bầy khỉ lâu năm vui đùa, chuyền từ cành nọ sang cành kia, hoặc chụp được ảnh những loài chim lạ đang bay ngang…
Đơn giản hơn, chỉ ngồi trên vách đá, nghe tiếng chim muông gọi nhau, và tận hưởng gió trời hòa với gió biển trong cảnh sắc xanh mát là đã thỏa mãn lắm rồi.
Có truyền thuyết kể lại rằng Ma Thiên Lãnh cảnh đẹp như mơ, xưa kia các nàng tiên vì thế mà thường hạ giới xuống đây chơi đùa rồi lại tiếc nuối bay về trời. Minh chứng cho lời kể là “Sân Tiên”. Đây cũng là nơi các “đạo sĩ, dị nhân” thường thiền tịnh. Khi rời đi, họ còn để lại tên tuổi, năm tu trên những tảng đá để người đời sau biết đến.
Không may mắn được gặp dị nhân nào tu trên núi nhưng những câu chuyện, những truyền thuyết về một đỉnh núi có cái tên đặc biệt không kém màn sương kì ảo xung quanh nó sẽ khiến bạn nhớ mãi Ma Thiên Lãnh, nhớ mãi Hòn Sơn với tiếng sóng rì rào vỗ về bãi đá xung quanh hòn đảo suốt ngày đêm./.