Positano - thành phố biển lãng mạn ở nước Ý
Tôi biết đến Positano và Bờ biển Amalfi (Costiera Amalfitana) theo một cách khác: một bộ phim lãng mạn với một trường đoạn tình yêu đẹp đúng kiểu Ý với kết cục buồn. Nhưng Positano cũng như những thành phố chạy dọc bờ biển miền nam Italia, từ Salerno, qua Positano đến Sorrento, chẳng bao giờ đem lại nỗi buồn và sự cô đơn cho bất cứ ai.
Khách sạn cũ kỹ mà tôi ở nằm trên một vách núi đá ngay sát bờ biển. Ban công chìa ra như một cánh tay mời gọi và chỉ cần mở riđô và 2 cửa gỗ sơn trắng là biển tràn vào một cách dữ dội trong phòng. Đấy là một đêm trăng tròn tháng 6 trên vịnh Salerno. Ánh trăng lung linh trải dài trên mặt nước trước mặt.
Tiếng sóng ầm ì trong tiếng gió đập vào những vách núi đá cao vút phía sau. Những ánh sáng đèn rạo rực từ Praiano gần đó trông như ánh đèn pha của một con tàu khổng lồ vừa nhô mũi ra khỏi cửa biển. Một con tàu vẽ ra một vạch nước dài trắng lấp lánh cắt ngang mặt biển.
Con đường ngoằn nghèo chạy phía dưới những hàng cây dọc bờ biển như một sợi dây nối liền giữa những thế giới: thế giới của biển và trời mà màu xanh ngát không một chút gợn mây của Địa Trung Hải hòa vào làm một khiến đôi khi không thể phát hiện được đâu là đường chân trời, thế giới của núi mà vách đá dựng đứng và thế giới của những thành phố nhỏ trên triền núi chạy sát ra phía biển.
Positano có màu vàng của chanh, thứ đặc sản nổi tiếng mà chỉ bán đảo Sorrento mới có cùng những sản phẩm từ chanh như nước hoa, nước chanh lên men (limon cello) và nến; màu đỏ và tím của những giàn hoa giấy được uốn công phu trên những bức tường, những cổng nhà hay ban công; màu trắng của biệt thự và khách sạn, và bao trùm lên tất cả, là màu xanh thăm thẳm của biển.
Đêm Positano chỉ còn tiếng sóng. Những ánh đèn từ các quán cà phê bên lan can nhìn xuống phía biển hắt ra sáng lấp lánh. Những con đường dốc dẫn đến nhà thờ Santa Maria Assunta ở trung tâm thành phố chìm trong những mảng sáng tối. Ánh trăng rọi qua những kẽ lá hoa giấy đỏ rực của một khoảnh sân thượng khách sạn. Biển vẫn ì oạp ở phía dưới, những chiếc xe đi chơi đêm vẫn loang loáng chạy qua trên con đường, và xa kia, Positano rực rỡ ánh đèn như một viên ngọc. Tôi biết, thể nào cũng có ngày tôi trở lại.