Hành trang lữ khách

Ngoạn cảnh tháng Giêng ở An Giang

Cập nhật: 05/03/2010 09:22:46
Số lần đọc: 2531
 “Lễ tiết quanh năm không bằng rằm tháng Giêng” - ông bà mình nói không sai. Không biết từ bao giờ, người miền Tây có một tập tục sinh hoạt rất hay là sau khi ăn tết ở nhà, xong việc đồng áng hoặc thu xếp việc kinh doanh mua bán là nhiều người lại rủ nhau lên núi tiếp tục ăn tết. Bằng phương tiện cá nhân hoặc xe đò, họ lũ lượt đổ về núi Sam, núi Cấm hoặc các khu du lịch vùng Bảy Núi - An Giang để du xuân, vãn cảnh cho đến qua rằm tháng Giêng mà vẫn còn “ngựa xe như nước áo quần như nêm”. 

Khi đến nơi, du khách sẽ cảm thấy lòng khoan khoái như bỏ lại sau lưng tất cả những tính toán lo âu thường nhật để hòa mình vào thiên nhiên. Mọi người đi núi là để trao nhau ánh mắt nụ cười, để trải lòng mình cùng với trời đất bao la và tìm sự khuây khỏa.

  

Mùa xuân trên núi Cấm, núi Tô thật đẹp, êm ả và thanh bình. Sáng sớm, trời se sắt lạnh tới khoảng 9 giờ thì nắng dần dần ấm lên, đất trời như bừng sáng, các loại hoa rừng đua nhau khoe sắc, khiến cho du khách có cảm giác mùa xuân kéo dài bất tận. Chính cái vẻ đẹp hoang sơ đó đã làm nên nét đặc trưng của vùng Bảy Núi. Trên đường đi, nhiều người thích dừng lại nơi các quán võng để ngả lưng, tai lắng nghe tiếng suối róc rách phát ra từ trong tĩnh lặng khiến cho tâm hồn vô cùng sảng khoái, nhẹ nhàng. Có đoàn còn mang theo cả “fast foot” để cùng nhau quay quần bên những gốc cây hoặc tảng đá mở tiệc và nhâm nhi chút rượu, thật là vui! Nhiều người nói “Dù cho ăn ở các nhà hàng sang trọng cũng chưa chắc thoải mái bằng quán lộ thiên có ‘quạt trời’ và nghe tiếng ‘nhạc rừng’ như thế này”.  

 

Hình như núi non có một sức hút kỳ lạ đối với người thành thị. Mặc dù trên núi thiếu mọi tiện nghi, nhà trọ sơ sài, quán ăn quán nước đơn sơ mộc mạc, chẳng có gì lôi cuốn, thế nhưng ai nấy cũng đều say mê thích thú như lạc vào một thế giới thần tiên đầy hoa thơm cỏ dại. Không khí trong veo, đến đâu cũng có người mời vào nhà nằm võng, uống nước giống như thông điệp của một thế giới thân thiện, yên bình, hoàn toàn xa lạ với cảnh đua chen, vội vã của thị thành. Đường lên núi Cấm, núi Tô (nếu lội bộ) quanh co, uốn lượn, nơi nào cũng đẹp, cũng tươi tắn, đặc biệt là ở những vồ núi cao có sương mù bao phủ, có những thảm xanh như lụa ở điện Bồ Hong, Vồ Đầu (núi Cấm) dành riêng cho những người có sức khỏe, nhiều đức tin và tình yêu thiên nhiên. Đến đó, nếu ở lại qua đêm, mọi người sẽ có dịp ngắm cảnh hoàng hôn bảng lảng, lắng nghe tiếng gió đại ngàn mà quên hết mệt nhọc và lòng cảm thấy mát sạch sau một chuyến du ngoạn trở về.

 

Trẩy hội xuân tháng Giêng trên vùng Bảy Núi là một tập tục truyền thống lâu đời vừa mang tính thế tục, vừa mang màu sắc tâm linh và hướng về cội nguồn. Vì từ lâu, núi Cấm đã từng được coi là “đỉnh non thiêng”, nhiều người trước khi xuống núi họ thường buộc thắt gút các ngọn đế, ngọn cỏ với tâm ý gởi lại tất cả những gì phiền muộn lo âu, chỉ mang về những niềm vui, hạnh phúc và điều tốt lành. Ngoài việc tham quan ngắm cảnh, sinh hoạt văn hóa, văn nghệ và phát huy những tình cảm cao đẹp, bạn bè trai gái hằng năm lên núi còn ghi lại biết bao mối tình tuyệt đẹp được đơm hoa kết trái từ những cuộc gặp gỡ đầu xuân. Thật không có gì thích thú bằng! 

Nguồn: website báo Hậu Giang

Cùng chuyên mục