Đà Lạt và màu vàng hoa Dã Quỳ mùa đông
Thấp thoáng dưới những vườn rau, ngôi nhà xinh xinh bên ngoại ô Tà Nung, Trại Mát… dã quỳ mọc len lỏi giữa những sườn đồi như phông nền tô điểm sắc trời đông. Trên con đường nhỏ, nơi những cô cậu học sinh tung tăng đến lớp trong chiếc áo len xinh xinh, dã quỳ cũng vội vã đua chen.
Không có mùi hương của hoa cỏ mùa xuân nhưng ai đã lỡ yêu đều biết dã quỳ có cái hương của gió, của nắng, của miền cao nguyên khó lẫn, khó quên. Cây mọc thành lùm, lùm "xây" thành đồi và "đan" thành những cánh rừng dã quỳ bất tận, đẹp đến xao lòng.
Bạn bảo “mùa dã quỳ về rồi đấy, đó cũng báo hiệu một mùa khô mới lại về với phố núi”. Nhưng cũng thoáng buồn khi giờ đứng đây Đà Lạt đã khác xưa, với những khóm dã quỳ lẻ loi trên phố, trước những bêtông, nhà cao tầng mọc lên chi chít. Nơi ấy dã quỳ như không giữ được hồn, cái hồn riêng của một sắc hoa, một kỷ niệm riêng, đặc thù của đất trời phố núi...